TRÀ VINH QUÊ EM https://travinhqueem.blogspot.com

Advertisement

Pages

Thứ Năm, 13 tháng 9, 2018

Thiếu tướng Hoàng Kiền.Thiếu tướng Hoàng Kiền: "Họ xuyên tạc, bịa đặt tôi có biệt phủ với nhiều gỗ, đồ quý giá"

Theo tướng Hoàng Kiền, một số đối tượng đã lấy hình ảnh trong chuyến du lịch Quảng Ninh của gia đình ông và xuyên tạc, bịa đặt về việc ông có biệt phủ nguy nga, nhiều đồ quý giá.


Những ngày qua, trên mạng xã hội đang lan truyền một số hình ảnh, thông tin cho rằng, Thiếu tướng Hoàng Kiền, nguyên Tư lệnh Binh chủng Công binh QĐND Việt Nam, nguyên Giám đốc Ban Quản lý Dự án Đường tuần tra Biên giới có một "biệt phủ" nhà vườn hoành tráng với nhiều đồ nội thất, trang trí đắt tiền bên trong.
Trao đổi với PV vào chiều 13/9, Thiếu tướng Hoàng Kiền khẳng định, các thông tin này hoàn toàn là bịa đặt vu khống nhằm làm ảnh hưởng đến uy tín, hình ảnh của ông.
Theo tướng Kiền, vào ngày 12/5/2018, theo lời mời của một người bạn, gia đình ông có cùng gia đình một vị Đại tá ra thăm, du lịch tại Quảng Ninh.
Khi đến Thành phố Cẩm Phả (Quảng Ninh), người bạn này có liên hệ và mời ông cùng vào thăm ngôi nhà lớn, được ví như "lâu đài" của một doanh nhân ngành khai thác khoáng sản tại đây.
 " Ngôi nhà này đã được nhiều báo chí, mạng xã hội đăng tải nên sau khi vào thăm, chúng tôi có chụp một số hình ảnh làm kỷ niệm"
Hình ảnh tướng Hoàng Kiền chụp ảnh trong tòa "lâu đài" của doanh nhân ngành than ở Quảng Ninh sau đó bị một số đối tượng dùng để xuyên tạc, bịa đăt.


Lê Thúy Bảo Liên, Phóng viên Đài phát thanh Truyền hình Trà Vinh đã đăng trên trang facebook cá nhân "Bảo Liên Lê" và "Lê Thúy Bảo Liên"
Về nhà, tôi có đăng lên trang facebook cá nhân của mình rất nhiều ảnh chụp của mọi người tại đây với dòng bình luận đi một ngày đàng sáng mắt ra, với ý nói mình không có gì nhưng đi như vậy, thấy được người ta có công trình đẹp như vậy.
Tuy nhiên, vừa qua, một số người xấu đã lấy các hình ảnh trong đó, rồi vu khống, xuyên tạc, bịa đặt cho rằng, tôi có biệt phủ lớn, nguy nga, trị giá hàng trăm tỷ đồng và tại Bảo tàng đồng quê do tôi lập ở quê Nam Định có những đồ quý hiếm, nội thất gỗ quý tự nhiên, chạm trổ cầu kỳ…", tướng Kiền nêu rõ.
Thiếu tướng Hoàng Kiền thông tin thêm, Bảo tàng đồng quê được xây dựng tại làng Bỉnh Di, xã Giao Thịnh (Giao Thủy, Nam Định) với diện tích 0,6ha với kinh phí khoảng 8 tỉ đồng do gia đình ông cùng sự ủng hộ của các đơn vị, cá nhân mọi miền đất nước.
Bảo tàng được cấp phép năm 2013, với mục đích lưu giữ lại những hiện vật văn hoá đồng quê nói chung và đồng quê Bắc Bộ nói riêng trong quá trình lịch sử phát triển.
Tại bảo tàng có nhiều cây cối và trưng bày nhiều hiện vật liên quan đến các nếp nhà của cư dân đồng bằng Bắc Bộ, về cây lúa nước, các đồ đồng, gốm, sành sứ và đời chiến sĩ, gắn liền với quá trình chiến đấu, công tác của vị tướng này.
Tướng Kiền nhấn mạnh, ngoài các hiện vật liên quan đến chủ đề trưng bày trên, tại đây không có những đồ quý hiếm, gỗ quý tự nhiên, ngà voi, sừng hươu hay tượng gỗ chạm trổ cầu kỳ như thông tin bịa đặt trên mạng xã hội.
Ông chia sẻ, bảo tàng hoàn toàn tự túc về kinh phí và không thu phí vào cửa nên nếu cần thiết, mọi người có thể về trực tiếp để tham quan để thấy rõ thực hư thông tin..
"  Hiện nay, một số anh em, luật sư cũng đã có đề nghị và trong thời gian ngắn, tôi sẽ làm đơn kiện đối với những người, cá nhân đã đăng tải, lan truyền thông tin không chính xác, bịa đặt, vu khống về tôi",  tướng Kiền nhấn mạnh.
Sưu tầm.

Cấm bà Debbie Stothard nhập cảnh vào Việt Nam là đúng pháp luật và cần thiết.

AP và VOA loan báo “Thủ lĩnh nhóm nhân quyền Quốc tế bị chính quyền Việt Nam bắt giữ hôm 9/9, khi bà tới thủ đô Hà Nội để dự Diễn đàn Kinh tế Thế giới (WEF) và sắp bị trục xuất”.
Việt Nam rất hiếu khách nhưng không ngây thơ đến độ rước đám lưu manh chính trị vào nhà để trộm cướp, phá hoại.

Một “Lãnh đạo cấp cao người Malaysia của một nhóm nhân quyền quốc tế đã bị chính quyền Việt Nam bắt giữ hôm 9/9, khi bà tới thủ đô Hà Nội để dự Diễn đàn Kinh tế Thế giới (WEF) và sắp bị trục xuất” là thông tin được phát đi từ Ap và VOA. Nhục nhã thay cho một Đài nổi tiếng mà đến 2 chữ “Bắt” và “Cấm Nhập cảnh” cũng không phân biệt nổi.
Stothard viết trên Facebook rằng bà bị quan chức hải quan bắt tại sân bay vì theo bà “chính phủ Việt Nam đưa tôi vào danh sách đen theo điều 21 nhằm cản trở tôi phát biểu” tại sự kiện của Diễn đàn Kinh tế Thế giới.
Trang phản động Người Việt chấm com viết: Bà Debbie Stothard, tổng thư ký FIDH bị chế độ Hà Nội trục xuất khi đến Việt Nam dự hội nghị Diễn Đàn Kinh Tế Thế Giới.
Được biết Stothard, 54 tuổi, gốc người Malaysia, đến Hà Nội dự hội nghị Diễn Đàn Kinh Tế Thế Giới và dự trù sẽ phát biểu với đề tài “Thay đổi trong lo lắng.”
Cá nhân Stothard và tổ chức FIDH cũng từng nhiều lần lên tiếng vu cáo Việt Nam về nhân quyền và tự do tôn giáo với những phát biểu ất ơ, mù mờ.

Biên bản của an ninh sân Nội Bài ghi bà Stothard bị cấm nhập cảnh vì “Thuộc diện chưa cho nhập cảnh Việt Nam” theo “điều 21” của luật lệ xuất nhập cảnh Việt Nam, hiệu lực đầu năm 2015 quy định một người bị cấm nhập cảnh Việt Nam vì lý do “quốc phòng, an ninh, trật tự, an toàn xã hội.”
“Quốc hữu quốc pháp, Gia hữu gia quy”, việc cơ quan An ninh cửa khẩu quốc tế Nội Bài ra quyết định cấm nhập cảnh bà Debbie Stothard là việc rất bình thường và đúng pháp luật.
Điều 21 của Luật nhập cảnh, xuất cảnh, quá cảnh, cư trú của người nước ngoài tại Việt Nam có hiệu lực đầu năm 2015 quy định những trường hợp không được nhập cảnh vào Việt Nam trong đó có các điều khoản không được nhập cảnh như sau (1) Người nước ngoài nhập cảnh theo diện đơn phương miễn thị thực thì hộ chiếu phải còn thời hạn sử dụng ít nhất 06 tháng và phải cách thời điểm xuất cảnh Việt Nam lần trước ít nhất 30 ngày; (2) Vì lý do quốc phòng, an ninh, trật tự, an toàn xã hội.
Được biết, bà Debbie Stothard không phải là thành phần được mời tham dự (WEF).
Phản ứng với quyết định cấm nhập cảnh Việt Nam, Debbie Stothard cay cú nói: “chính phủ Việt Nam đưa tôi vào danh sách đen theo điều 21 nhằm cản trở tôi phát biểu” tại sự kiện của Diễn đàn Kinh tế Thế giới”.
Và: “Những bất tiện mà tôi trải qua không là gì so với các cuộc tấn công vào truyền thông và các nhà hoạt động vì nhân quyền Việt Nam” – Stothard viết trên Twitter.
Hồi tháng Tư Stothard đã từng kêu gọi cộng đồng quốc tế lên án “cuộc đàn áp không ngừng của chính phủ Việt Nam nhắm vào xã hội dân sự”.
Đọc những gì trên mạng cũng đủ thấy rõ mục đích của Debbie Stothard vào Việt Nam làm gì.
Nói thẳng, Việt Nam không mời loại cặn bã như Debbie Stothard.
Sưu tầm.

Sự thật đằng sau chuyện “tuyệt thực” của Trần Huỳnh Duy Thức

Tôi ủng hộ việc đấu tranh của anh Thức. Đó là phương tiện cuối cùng của người ở trong tù“. Đó là phát biểu của Lê Thăng Long, người từng bị tuyên phạt 5 năm tù giam (đã chấp hành xong bản án) trong vụ án Thức được xác định chủ mưu, cầm đầu thời điểm xuất hiện thông tin Thức tuyệt thực. Cựu “đồng bọn” của Thức cũng dành những lời động viên dành cho Thức và khuyên Thức nên kiên định con đường đã chọn.
Khuyên và nói về Thức là thế nhưng mới đây, trong 1 bài phỏng vấn trên VOA thì nhà cựu dân chủ này không ngại nói ra khả năng Thức sẽ được thả để chữa bệnh như những chuyện đã từng xảy ra với các nhân vật được cho là “tù chính trị” khác như Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần…
Lê Thăng Long nói: “Thời gian qua, một số nhà hoạt động và nhà quan sát nêu ra khả năng chính quyền Việt Nam tuy không đặc xá cho ông Thức song có thể sẽ thả ông với lý do “để chữa bệnh”.
Về khả năng này, ông Lê Thăng Long nói đã có tiền lệ là nhà bất đồng chính kiến Cù Huy Hà Vũ được thả theo hình thức như vậy vào tháng 4/2014 và ông Vũ đã ngay lập tức bị đưa đi Mỹ tị nạn chính trị.
Lưu ý rằng ông Trần Huỳnh Duy Thức đã nhiều lần từ chối việc được thả tù kết hợp với phải đi nước ngoài, một điều có thể gây khó xử cho phía chính quyền, ông Long vẫn đưa ra nhận định rằng ông “để ngỏ” khả năng là ông Thức được thả “để chữa bệnh”. 
Nhận định của Lê Thăng Long hoàn toàn phù hợp với những điều đã được phân tích trước đó. Rằng, đúng là có việc phái đoàn ngoại giao Đức, Eu tiếp cận Thức với lời đề nghị sang Đức sinh sống khi được phóng thích. Tuy nhiên, đứng trước cơ hội mà không phải ai cũng được mời gọi này Thức đã bỏ qua nó chỉ vì mong muốn được sang Mỹ hơn là sang Đức sinh sống. Vì thế Thức đã từ chối một cách khá kiên quyết kèm theo những tuyên bố mà không phải ai cũng dám nói ra.
Sau chuyện ấy, cứ ngỡ phái đoàn Mỹ hay một quốc gia khác sẽ tiếp cận và có thể khi đó Thức sẽ nhận lời để được ra đi. Nhưng dường như mọi thứ không như Thức chọn khi người Mỹ vẫn dửng dưng trước Thức vì một thứ nguyên tắc dù không thành văn nhưng bất cứ quốc gia nào cũng phải thực hiện: Họ sẽ không tiếp cận đối tác mà quốc gia khác đã tiếp cận.
Chờ đợi, sự khổ ải của cuộc sống người tù đã làm Thức nảy ý định xin đặc xá bởi biết đâu điều đó sẽ thành hiện thực; được tự do thì xuất cảnh sang quốc gia mình thích không phải là điều gì quá khó. Nhưng điều đó không dễ dàng với Thức bởi cho đến nay, Thức vẫn khẳng định mình vô tội, và điều này thì sẽ không thể thuộc diện đặc xá. Đặc xá chỉ xảy ra khi người đó thực thà nhận thức được hành vi của mình, còn Thức thì không.
Cơ hội trôi qua, đặc xá không thành và Thức đã “tuyệt thực”. Tất nhiên, mục đích không ngoài để ra đi. Và khi mà mọi con đường đang khép lại thì không còn cách nào khác, Thức đã phải cậy nhờ tiếng nói của những người như Lê Thăng Long để được ra đi.
Hiện tại chưa thể nói gì về khả năng được ra đi của Thức. Nhưng điều rõ ràng là Thức đang phải cậy nhờ và đám bên ngoài cũng đang cố gắng vận động để Thức được ra đi. Cái tuyên bố “đấu tranh này là trận cuối cùng” và ở lại để đấu tranh của Thức có thể sẽ trở thành vết nhơ, chi tiết để thiên hạ dè bỉu về ý chí của các nhà dân chủ khi rơi vào cảnh lao lí.
Sưu tầm.

Kêu gọi biểu tình ôn hòa – “Viên đạn bọc đường”

Kêu gọi biểu tình, tổng biểu tình “ôn hòa” dịp 2/9 với những lời lẽ rất mĩ miều nhưng thực chất đó là những “viên đạn bọc đường” cho âm mưu phá hoại, gây bất ổn tình hình chính trị – xã hội hướng đến những người mơ hồ, nhẹ dạ cả tin về cái gọi là “giá trị dân chủ, nhân quyền phương Tây”. Nhiều cuộc nội chiến, xung đột tại nhiều quốc gia trên thế giới mà điển hình nhất là ở Ukraina đều bắt đầu từ “biểu tình ôn hòa”, rồi được đẩy lên thành xung đột, bạo động và dưới sự hậu thuẫn của các thế lực bên ngoài, phe đối lập đã thực hiện đảo chính đúng như kịch bản của một cuộc “cách mạng màu”.

Tên khủng bố Việt Tân Lisa Pham ở Mỹ đang kêu gọi người dân xuống đường biểu tình
Là người dân, ai cũng có mối quan tâm tới những vấn đề chính trị – xã hội của đất nước và vấn việc thể hiện chính kiến cá nhân đối với các vấn đề đó cũng hết sức bình thường. Tuy nhiên, các tổ chức phản động lưu vong luôn đánh vào tâm lý đó để tung ra các luận điệu nhằm thổi bùng, đánh tráo bản chất vấn đề để quy kết, khái quát thành bản chất của chế độ, tạo ra sự hoài nghi trong dư luận nhân dân. Trong vụ việc xảy ra tại Bình Thuận hôm 10/6, nhiều đối tượng quá khích khi khai nhận trước cơ quan chức năng đã thừa nhận không hiểu gì về luật an ninh mạng, dự thảo luật đặc khu, thậm chí chưa đọc một chữ trong các văn bản này. Mà thực chất họ đều bị kích động, lôi kéo, mua chuộc.

Thực tế rằng, trong khi hoạt động truyền thông chính thống chưa kịp lan tỏa, tuyên truyền đến người dân về các vấn đề liên quan đến luật an ninh mạng, dự thảo luật đặc khu thì người dân đã bị nhiễu loạn, mất phương hướng trước những luồng thông tin trái chiều, xuyên tạc mà chủ yếu là từ phía các tổ chức phản động lưu vong, các đối tượng chống phá trong nước. Đó chính là thời cơ quan trọng để các tổ chức chống phá Việt Nam đánh vào tâm lý của người dân, kích động biểu tình, tập trung đông người dưới những danh nghĩa như yêu nước, dân chủ, bảo vệ quyền các quyền công dân…
Rõ ràng, khi mà người dân đang cần thời gian để tìm hiểu ngọn nguồn, cặn kẽ vấn đề thì đã ngay lập tức bị các thông tin lề trái nhồi sọ, làm mất phương hướng. Do vậy, để không bị lợi dụng vào âm mưu biểu tình chống phá đất nước, mỗi người cần ý thức với việc tiếp cận thông tin trên mạng Internet, đừng bị đánh lạc hướng, nhiễu loạn bởi những thông tin không nguồn gốc, không căn cứ, bịa đặt.
Sưu tầm.

Ban Công lý và Hòa bình Giáo phận Vinh bảo kê trắng trợn cho tội phạm khủng bố Việt Tân.

Trên trang truyền thông của giáo phận Vinh ngày hôm 06/9/2018 chính thức đăng “bản lên tiếng về các tù nhân lương tâm và thực trạng nhân quyền tại Việt Nam” của Ban Công lý và hòa bình Giáo phận Vinh do linh mục Nguyễn Văn Đính, quản hạt Thuận Nghĩa ký tên, đọc xong “Bản lên tiếng này” nhiều người càng nhận ra bản chất phản động, chống đối, và mạt hạ của một tổ chức nhân danh tôn giáo chân chính để bảo kê cho những tên tội phạm khủng bố Việt Tân chống phá đòi lật đổ nhà nước Việt Nam từ bấy lâu nay.



Trong cái gọi là “Bản lên tiếng này” chỉ có lý do duy nhất, một chiều gọi những tên khủng bố Việt Tân cộm cán này và với giọng xảo ngôn từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm đánh lừa dư luận là “những nhà hoạt động vì môi trường”, sau đó đổ vấy các nhà chức trách và pháp luật Việt Nam bắt bớ những người “có trí thức và hoạt động vì những điều tốt đẹp cho xã hội”, điều đó thể hiện sự bịt bợm rất tởm lợm, bỉ ổi của một tổ chức tôn giáo chính danh.
Ai cũng biết rằng những tên khủng bố Việt Tân cộm cán lợi dụng Công giáo và núp danh, móc nối với các linh mục cực đoan trong Công giáo, đặc biệt là tại Giáo phận Vinh bấy lâu nay là những cánh tay nối dài giữa tổ chức khủng bố Việt Tân với thành phần tôn giáo phản động lợi dụng những vấn đề phát sinh, tồn đọng, xã hội đang bức xúc để kích động thực hiện âm mưu kích động biểu tình, bạo loạn, khủng bố chính quyền, ráo riết thực hiện âm mưu bằng được lật đổ chế độ Cộng sản ở Việt Nam gây nên chiến tranh loạn lạc để tạo cớ cho các nước Mỹ và phương Tây đến xâu xé dựng nên chính quyền thân Mỹ.
Ngoài cái giọng đạo đức giả như vậy, sự thật bên trong giáo phận Vinh đang đầy rẫy những vấn đề vi phạm phạm trù đạo đức, như những linh mục chân chính có tuổi đời và tuổi nghề thì bị hắt hủi, không trọng dụng, cách chức, thay vào đó là những tên linh mục trẻ cực đoan, húng máu, phá đạo, đặc biệt là quay lại hủy hoại môi trường, như linh mục Nguyễn Đình Thục ngang nhiên huy động giáo dân chặn dòng sông Thái để xây dựng công trình trái phép, gây ách tắc dòng chảy, ngập úng khi mùa mưa lũ; linh mục Đặng Hữu Nam là kẻ to mồm gào rú Fomorsa nhưng thời làm quản xứ Phú Yên lại bảo kê cho giáo dân giáo xứ Phú Yên đánh bắt cá bằng mìn hủy hoại môi trường biển; linh mục Nguyễn Ngọc Ngữ lại xúi chiên chiếm đất nông nghiêp ngang nhiên xây dựng trái phép nhà ở cho bản thân hưởng thụ thời còn làm quản xứ Đông Kiều; linh mục Nguyễn Đức Nhân như tên côn đồ xúi chiên chiếm đất nông nghiệp tại xã Hưng Tây, huyện Hưng Nguyên… Trong khi mưa lũ gây ra thiệt hại về người và của trên địa bàn tỉnh Nghệ An và nhiều vùng trên cả nước thì không hề có động tĩnh giúp đỡ, ít ra hiệp thông cầu nguyện cho bà con vùng lũ vượt qua cơn bĩ cực, mà chỉ thấy hiệp thông cầu nguyện cho những tên tội phạm khủng bố Việt Tân đã bị pháp luật xử lý.
Những tên dẻ rách như Lê Đình Lượng, Nguyễn Viết Dũng, Nguyễn Văn Oai, Nga Phủ Lý, Hoàng Đức Bình… trước đây khi chưa có sự cố ô nhiễm môi trường Fomorsa gây ra, đều là những tên bất hảo tham gia tổ chức khủng bố Việt Tân, nhiều tên đã vào tù ra tội với nhiều tội danh hoạt động tuyên truyền, chống phá nhà nước đã được Tòa án xét xử và thụ án. Cho nên cái danh “những nhà hoạt động môi trường” là sự chụp mũ vinh danh xảo trá của Ban Công lý và Hòa bình thuộc Giáo phận Vinh tự bôi lên.
Qua đây thấy rõ, cái Ban Công lý và Hòa bình của Giáo phận Vinh ngày càng thối rữa, không phải là tổ chức của tôn giáo đơn thuần mà là một tổ chức đội lốt tôn giáo để bảo kê cho những tên tội phạm khủng bố Việt Tân thực hiện âm mưu phá hoại, lật đổ chính quyền, gây chiến tranh, bạo loạn cho xã hội.
ST.

Thứ Hai, 3 tháng 9, 2018

Thời gian và cơ hội không chờ đợi ai!

Thời gian và cơ hội không chờ đợi ai. Có được niềm tin của nhân dân thì không một trở lực nào có thể ngăn cản chúng ta xây dựng thành công đất nước 

Trong thời gian đó, ngay tại châu lục chúng ta đang sống đã xuất hiện những “rồng, hổ”, những “điều thần kỳ” châu Á. Đã có những quốc gia từng đi đầu trong phát triển kinh tế rồi bỗng nhiên niềm hứng khởi vụt tắt. Nhưng cũng có những quốc gia mấy mươi năm trước xuất phát điểm giống ta, nay đã bước vào hàng ngũ các nước phát triển.
Dẫu rằng mỗi quốc gia có những hoàn cảnh lịch sử rất khác nhau, song thực tiễn phát triển thành công và cả thất bại ở chính những quốc gia này để lại nhiều kinh nghiệm đáng được ý thức, suy ngẫm trong việc sử dụng quyền lực để phát triển đất nước, phục vụ nhân dân.


Singapre đã có những bước phát triển vượt bậc

Singapore và “vốn liếng” niềm tin
Gần đây tôi có đọc bộ Hồi ký Lý Quang Diệu, Nhà xuất bản Thế giới xuất bản năm 2017. Ông Lý Quang Diệu là một chính trị gia xuất sắc, nhà lãnh đạo đã đưa đất nước Singapore “từ thế giới thứ ba vươn lên thứ nhất”.
Trong cuốn sách có tựa đề Từ thế giới thứ ba vươn lên thứ nhất, ông Lý Quang Diệu sớm nhận thấy nguồn lực mạnh mẽ khi bắt đầu sự nghiệp dẫn dắt quốc gia: “Tài sản lớn nhất của chúng tôi là sự tín nhiệm và lòng tin cậy của nhân dân. Chúng tôi cẩn thận không để lãng phí niềm tin vừa mới giành được này do cai trị tồi và tham nhũng. Tôi cần sức mạnh chính trị này để tối đa hóa các tác dụng mà chúng tôi có thể tạo ra từ vốn liếng rất ít của mình”.
Việc đưa ra những chuẩn mực đạo đức, lên án mạnh mẽ và đề ra quyết tâm tiêu diệt tham nhũng thì dễ dàng, nhưng thực hiện được thì vô cùng khó khăn, trừ phi người lãnh đạo có đủ kiên quyết để đương đầu với kẻ phạm tội và không có bất cứ ngoại lệ nào.
Trong suốt thời gian ông Lý Quang Diệu đảm trách cương vị cao nhất của quốc gia, có ít nhất hai Bộ trưởng Phát triển quốc gia, những người từng được coi là thân thiết của ông Lý Quang Diệu, Tan Kia Gan và Teh Cheang Wan đều bị điều tra vì liên quan đến tham nhũng. Hai bộ trưởng này hoặc là chối tội, hoặc muốn nhận được sự can thiệp nhưng ông Lý Quang Diệu đã từ chối. Teh Cheang Wan khi lựa chọn cái chết đã gửi lá thư vĩnh biệt đến Lý Quang Diệu, trong đó viết: “Là người phương Đông trọng danh dự, tôi phải nhận lấy hình phạt cao nhất cho lỗi lầm của mình”.
Các chuyên gia nhận xét rằng, một trong những điều kiện để Singapore hạn chế tối đa nạn tham nhũng là có chế độ đãi ngộ phù hợp. Điều này đúng nhưng cần biết rằng, phải hơn 20 năm sau tính từ khi lên nắm quyền lãnh đạo quốc gia, ông Lý Quang Diệu mới thực hiện được việc thay đổi chế độ lương bổng cho các công chức.
Tham nhũng, lợi ích nhóm - những yếu tố phá hủy quốc gia
Nhìn nhận về Indonesia thời kỳ cuối dưới sự cầm quyền của Tổng thống Suharto, ông Lý Quang Diệu nhận xét rằng đây là thời kỳ điển hình của nạn tham nhũng, vun vén cá nhân. Sách Từ thế giới thứ ba vươn lên thứ nhất viết: “Phương tiện truyền thông đại chúng Indonesia hình thành cụm từ “KKN”, kết hợp những chữ cái đầu của Kolusi (sự thông đồng), Korupsi (tham nhũng) và Nepotism (gia đình). Con cái, bạn bè và những người thân cận của Tổng thống Suharto là những điển hình của KKN”.
Tháng 3 năm 1998, trong khi nền kinh tế quốc gia khủng hoảng trầm trọng, Suharto đã bổ nhiệm một nội các gồm hầu hết là con cái, bạn bè, thậm chí cả bạn chơi golf. Vẫn trong cuốn hồi ký Từ thế giới thứ ba vươn lên thứ nhất, Lý Quang Diệu gọi đây là “phán quyết sai lầm thảm hại nhất trong cuộc đời chính trị của ông ta (Suharto)”.
Chính vì lợi ích của gia đình (con cái và thân thích của Suharto can dự quá nhiều vào các hợp đồng béo bở và độc quyền) khiến cho Suharto do dự trong các bước đi cải cách kinh tế, thậm chí còn thu vén cho gia đình trong cuộc khủng hoảng tài chính tiền tệ Đông Nam Á 1997 - 1998. Ông Lý Quang Diệu thuật lại trong hồi ký lời một nhà báo Mỹ đưa tin trên tạp chí Forbes tháng 10.1998 tại New York rằng gia đình Suharto có tài sản trị giá 42 tỉ USD. Ông Lý Quang Diệu viết trong hồi ký: “Tôi không hiểu vì sao các con của ông ta cần phải giàu đến thế. Giá chúng không quá đáng như vậy thì ông ta hẳn đã có một vị trí khác hẳn trong lịch sử Indonesia”.
Ngày 15/5/1998, khi Suharto trở về từ hội nghị ở Cairo (Ai Cập) thì mất chức tổng thống.
Đối với Philippines, vốn nhận được sự viện trợ hào phóng của Mỹ vào những năm 1950 - 1960, từng là quốc gia phát triển nhất ở Đông Nam Á lúc bấy giờ, ông Lý Quang Diệu cho rằng không có lý do gì khiến cho nước này không thể trở thành một quốc gia thành công hơn. Nhưng có cái gì đó khiến cho chất keo gắn kết xã hội đã mất đi. Đó là khoảng cách giữa tầng lớp trên sống xa hoa và tiện nghi cực điểm với những người nông dân làm việc chỉ đủ ăn, sống một đời sống khắc khổ.
Trong hồi ký Từ thế giới thứ ba vươn lên thứ nhất, ông Lý Quang Diệu chỉ ra điều cản trở sự phát triển của Philippines: “Chỉ có ở Philippines thì mới có thể xem xét quốc tang cho một nhà lãnh đạo như Ferdinand Marcos - kẻ đã cướp bóc đất nước mình hơn 20 năm”.
Còn trong cuốn Kỷ nguyên Park Chung Hee và quá trình phát triển thần kỳ của Hàn Quốc, Nhà xuất bản Thế giới 2015 dẫn lại đánh giá của Tổ chức Minh bạch quốc tế: “Marcos là nhà cai trị vơ vét thành công thứ hai trong lịch sử, cướp khoảng 5 - 10 tỉ USD trong hai thập niên ở dinh tổng thống”.
Tổng thống Marcos và vợ là bà Imelda nổi tiếng xa hoa đã phải bỏ trốn khỏi Philippines trên trực thăng không lực Mỹ để đến Hawaii vào ngày 25/2/1986.
Giai đoạn hoàng kim 1970 - 1990 của hai thành viên ASEAN kết thúc cùng với hành vi tham nhũng và vun vén gia đình của những người đứng đầu quốc gia.
Tinh thần dân tộc, trường hợp Park Chung Hee
Khi đọc cuốn Kỷ nguyên Park Chung Hee và quá trình phát triển thần kỳ của Hàn Quốc, tôi chú ý một nội dung với tiêu đề: “Xem xét hai hình ảnh trái ngược: Hàn Quốc thời Park Chung Hee và Philippines thời Ferdinand Marcos”.
Cả hai người này đều sinh năm 1917, lớn lên vào thời kỳ đất nước nằm dưới chế độ thực dân, nổi lên làm lãnh đạo quốc gia vào những năm 1960; đất nước họ đều có gắn kết sâu sắc về lịch sử và kinh tế với Hoa Kỳ và Nhật Bản; cả hai nắm quyền đều dựa trên sự tập trung cao độ của quyền lực cá nhân.
Dù có nhiều nét tương đồng nhưng hai vị lãnh đạo này đã dẫn dắt quốc gia của mình đến những kết quả khác hẳn nhau.
Park Chung Hee là người từng đưa quân tham chiến ở Việt Nam dưới danh nghĩa đồng minh quân sự của Hoa Kỳ và ông ta nợ nhân dân Việt Nam điều đó.
Nhưng xét về khía cạnh quản trị quốc gia, các học giả có những đánh giá khác nhau, cho rằng Park Chung Hee là nhân vật cực kỳ phức tạp, cực đoan và đầy mâu thuẫn. Nhưng có một điểm mọi người đều đồng ý là suốt 18 năm làm tổng thống cho đến khi bị ám sát, ông chỉ sở hữu một gia tài khoảng 10.000 USD và cho đến nay, người ta không tìm ra được một tài sản có giá trị nào được cất giấu, ngoại trừ một Hàn Quốc đứng trong hàng ngũ các quốc gia phát triển.
Trong giai đoạn mở đường và suốt trong quá trình điều hành quốc gia, tinh thần dân tộc được Park Chung Hee sử dụng như là yếu tố then chốt định hình chiến lược và thúc đẩy nỗ lực hiện đại hóa. Ngay sau khi nắm chính quyền, vào tháng 7 năm 1961, ông đã tuyên bố: “Xin hiểu cho rằng Tổ quốc quan trọng hơn quyền lợi cá nhân. Tôi không muốn mị dân. Tôi sẽ cương quyết ban hành một chính sách khắc khổ. Tôi sẽ trừng trị bất cứ kẻ nào ăn cắp của công dù chỉ một đồng. Tôi sẵn lòng chết cho lý tưởng đã đề ra”.
Để phục vụ cho mục tiêu mà mình theo đuổi, ông Park thường xuyên thanh lọc những kẻ tham nhũng và không trung thành. Ông xây dựng một hệ thống chính trị mà ở đó yêu cầu rất nghiêm khắc về tính thống nhất và đức hy sinh.
Tổng thống Park Chung Hee từng tuyên bố “mỗi xu ngoại tệ là một giọt máu”, cương quyết trừng trị tất thảy những ai để lãng phí hay thâm lạm.
Người ta nói không sai rằng cứ mỗi sáng mở mắt ra là Park Chung Hee nhắc đến công nghiệp hóa, và ngay cả buổi tối cũng vậy. Nhưng không phải Hàn Quốc dưới thời của ông ta lúc nào cũng đạt được thành tựu mà nhiều giai đoạn đã rơi vào tình trạng bế tắc trầm trọng, song Park Chung Hee đã dám lựa chọn những quyết định ngắn hạn đầy khó khăn. Và ông ta đã phải lao động cực kỳ vất vả để thực hiện được mục tiêu cuối cùng là sự thịnh vượng của Tổ quốc.
Thời gian và cơ hội không chờ chúng ta
Chắt lọc những kinh nghiệm thành bại của bạn bè xung quanh, chiêm nghiệm những lẽ thịnh suy của đất nước, lại càng khẳng định sức mạnh niềm tin của nhân dân là cội nguồn để lãnh đạo đưa đất nước đi đến thịnh vượng.
73 năm qua, cái giá phải trả của cả dân tộc để có cơ đồ ngày hôm nay là cực kỳ to lớn. Trách nhiệm của thế hệ hôm nay là phải đưa đất nước “sánh vai với các cường quốc năm châu”, người dân tự hào khi bước ra gặp bạn bè thế giới.
 Một Hà Nội hiện đại nhìn từ trên cao

Đất nước đã vượt qua ngưỡng quốc gia đói nghèo, nhưng phía trước mới thực sự là con đường nhiều thử thách. Việt Nam sẽ bứt phá đi lên, đứng vào hàng ngũ các quốc gia phát triển hay an bài, tự thỏa mãn để rồi rốt cuộc chỉ thấy nợ nần và lệ thuộc, mắc kẹt trong “bẫy thu nhập trung bình”? Phải làm gì để Đảng Cộng sản Việt Nam luôn được nhân dân tin tưởng, trường tồn cùng non sông đất nước? Đó là câu hỏi từ trong tâm can thôi thúc những đảng viên chân chính phải trả lời bằng hành động.
Cũng phải nhìn nhận rằng, có những lúc chúng ta đã phung phí thời gian và cơ hội, tai hại hơn là đã phung phí niềm tin. Một trong những nguyên nhân quan trọng dẫn tới tình trạng này là do sự thao túng của một bộ phận cán bộ lãnh đạo suy thoái, hành động vì lợi ích cá nhân, không vì lợi ích Tổ quốc.
Xương máu của các thế hệ cha ông, của bao đồng chí đồng bào đã đổ xuống để cho Tổ quốc được độc lập, tự do. Không vì lẽ gì là đất nước có bề dày lịch sử oanh liệt, nhân dân thông minh cần cù chịu khó, Việt Nam lại chấp nhận tụt hậu, thua kém bè bạn chỉ vì không sửa chữa được những hư hỏng ngay trong bộ máy của chính chúng ta.
Chính vì vậy, phải đặt sang một bên những do dự và ngại ngần, quyết liệt và không chậm trễ trong việc loại trừ những nhân tố gây phương hại đến niềm tin của nhân dân, cản trở sự phát triển của đất nước.
Điều đáng mừng là những gì Đảng, Nhà nước đã làm được, kể từ Đại hội XII trong việc thống nhất và tập trung làm trong sạch bộ máy, loại trừ tham nhũng, khắc phục yếu kém, khơi dậy tiềm năng và ý chí phát triển, đang dấy lên niềm hy vọng vào một cơ hội mới, bước đầu nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của nhân dân. Cần nắm chắc cơ hội này và tiếp tục phát huy trong thời gian tới. 
Thời gian và cơ hội không chờ đợi ai. Có được niềm tin của nhân dân thì không một trở lực nào có thể ngăn cản chúng ta xây dựng thành công đất nước giàu mạnh./.
Trương Tấn Sang - Nguyên Ủy viên Bộ Chính trị - nguyên Chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam.
(Theo VOV.VN)